Steve Morris
Our teachers not only impart us knowledge but also bring up our soul, even sometimes you couldn't know.Steve Morris was not a typical child. But when you're nine years old, the desire to be typical is very strong. Steve was born in Saginaw, Michigan. When he was very young, his folks moved to Detroit, to a little apartment on Hastings Street.
Of all the people and things Steve has since forgotten and remembered from those early years, one woman stands out in his mind. One woman encouraged him and gave him the courage to be extraordinary. Steve's elementary school teacher, Mrs. Beneduci.
Of course, Mrs. Beneduci was a wise person. She realized that mere words to a nine-year-old, might not carry much weight. So instead, with the unwitting aid of a little gray mouse she seized upon a particular opportunity, and from that day on Steve knew his greatest pride, the calling of a life.
It happened in a tiny grade school classroom in Detroit ... Mrs. Beneduci called her class to order. "Come now, Jesse! Annette! Settle down, people ... we're going to open with history today..." The little ones squirmed in their seats, suppressing the nervous giggles of infant inmates wishing to be sprung.
"I know you'd rather be outside playing," said Mrs. Beneduci. "It's a lovely day. But if you learn nothing in life, all you'll ever know how to do is play!"
The teacher gave a sympathetic half-smile. Young Steve Morris was quiet.
"Amy," asked Mrs. Beneduci, "who was Abraham Lincoln?"
Amy stared at her desk. "Uh... he, uh, had a beard."
The class collapsed with laughter. "Steve Morris?" said the teacher. "Same question."
"He was the 16th President of the United States," came the answer. Solidly. Without hesitation.
The class was silent once more. Steve's problem was not the answers. He had them all. In fact, Steve Morris also had a rather remarkable gift. But answers to questions would mean nothing in themselves, unless Steve could be made to realize just how important that gift really was.
"All right," Mrs. Beneduci continued. "Abraham Lincoln was our 16th President. He was President during the Civil War --" Then she stopped, as though she were listening to something.
"What's that?" asked the teacher, half to herself. "Who's making that noise?" The puzzled classmates looked at each other. Steve sat quietly.
"I hear something like scratching... it's very faint," said Mrs. Beneduci. "It sounds.... it sounds like a mouse!"
The little girls screamed. Some stood on their chairs with the speed of ascending lightning.
"Calm down, everyone," said the teacher. "It's nothing to get excited about. Steve, will you help me find the poor little creature?"
Steve sat straight upright in his chair, brightening considerably."OK," he said, "Now everybody be quiet!
In the sudden stillness Steve cocked his head, hesitated for a moment and pointed slowly to the wastebasket.
"He's right over there!" said Steve proudly. "I can hear him!"
And so he was, a frightened little gray mouse that had been rummaging beneath the wastepaper, hoping to go undiscovered. But he had been discovered by little Steve Morris, whom nature had given a remarkable pair of ears in compensation for having denied him eyes since birth. So the class settled back to business. And the little gray mouse became a mascot. In the heart of small, unsighted Steve, a pride was born...and that pride is with him still. After the incident, Mrs. Beneduci would continue to encourage the talent that the whole world now knows and respects, and she always reminded Steve of the little gray mouse that once made its home in the wastebasket... by accident??
In time, the marvelous ears of Steve Morris gave popular music something to be proud of.... a singer-composer-musician- producer with five Grammys, seventeen gold singles, four gold albums, and four platinum records. For once upon a time, a little gray mouse roared... gave a small boy confidence in what nature had given him. And Steve Morris, from the time he was ten... for his gifted ears... was never known as anything else... but little Stevie Wonder.
---------------------------------------------
Can't read English? See below.
Các thầy cô giáo của chúng ta không những đem lại cho ta kiến thức, mà họ còn nuôi dưỡng tâm hồn, họ có thể nhìn thấy những điểm sáng trong nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn bạn, thậm chí khi mà cả chính bạn cũng chưa nhận ra.
Steve Morris không phải là một cậu bé bình thường. Nhưng khi bạn lên 9, nếu là Steve Morris, bạn chỉ mong muốn mình được "bình thường" như những đứa trẻ khác. Steve sinh ra tại thành phố Saginaw, bang Michigan (Mỹ). Khi còn nhỏ, gia đình cậu đã chuyển tới sống ở Detroit, trong một căn hộ nhỏ nằm trên phố Hastings.
Trong số những người Steve đã từng gặp, có một người phụ nữ luôn có mặt trong tiềm thức của cậu. Một người phụ nữ đã giúp đỡ cậu, mang lại cho cậu dũng khí để trở nên phi thường. Đó là cô giáo tiểu học của Steve - cô Beneduci. Dĩ nhiên cô Beneduci là một người thông minh, cô biết rằng chỉ dùng lời nói với một cậu bé 9 tuổi là không đủ. Vì thế, cô đã nắm lấy một cơ hội đặc biệt, cuộc giải cứu cho một chú chuột xám nhỏ, và nhờ đó Steve nhận ra niềm kiêu hãnh lớn nhất của mình, tiếng gọi của cuộc sống. Câu chuyện xảy ra trong một lớp học nhỏ ở Detroit... Cô Beneduci nhắc các học sinh ổn định trật tự. "Này này, Jesse! Annette! Các em ngồi trật tự nào... hôm nay chúng ta sẽ học môn lịch sử...". Những cô cậu học trò nhỏ ngồi vặn vẹo tại chỗ, nén những lầm rầm như những tù nhân nhỏ tuổi đang muốn được thả tự do.
"Cô biết là các trò muốn ra ngoài kia chơi hơn", cô Beneduci nói. "Hôm nay là một ngày đẹp trời. Nhưng nếu các trò chẳng học được gì trong cuộc sống, thì tất cả những gì các trò biết làm sẽ chỉ là chơi mà thôi!"
Cô nở một nụ cười đồng cảm với lũ học sinh. Cậu học trò nhỏ Steve Morris vẫn ngồi yên lặng.
"Amy", cô Beneduci hỏi, "Abraham Lincoln là ai?"
Amy nhìn chằm chằm xuống bàn cô của cô bé. "Ừm... ông ấy, ừm, có râu quai nón."
Cả lớp cười ồ lên. "Steve Morris?" cô giáo gọi. "Cũng câu hỏi trên."
"Ông ấy là tổng thống thứ 16 của Mỹ", cậu bé trả lời một cách rõ ràng, trôi chảy.
Cả lớp lại yên lặng một thoáng. Vấn đề của Steve không phải là những câu trả lời. Cậu có thể trả lời tất cả các câu hỏi của cô. Trên thực tế, Steve Morris còn có một năng khiếu đáng chú ý hơn nhiều. Nhưng việc trả lời được các câu hỏi sẽ chẳng có ý nghĩa gì, trừ phi tự Steve nhận ra năng khiếu của cậu thực sự quan trọng như thế nào.
"Được rồi", cô Beneduci tiếp tục. "Abraham Lincoln là tổng thống thứ 16 của chúng ta. Ông là tổng thống trong thời kỳ Nội Chiến--" Cô dừng lại, như thể cô đang lắng nghe một thứ gì đó.
"Cái gì vậy?" cô giáo hỏi, gần như cô tự hỏi mình. "Ai đang gây ra tiếng gì thế?" Cả lớp lúng túng nhìn nhau. Steve vẫn ngồi im.
"Cô nghe thấy thứ gì đó đang cào... rất yếu ớt", cô Beneduci nói. "Nó như là... nghe như tiếng một con chuột vậy!"
Các cô bé hét toáng lên. Một vài cô bé nhảy lên ghế nhanh như chớp.
Bình tĩnh nào các trò", cô giáo nói. "Không có gì phải ầm lên thế. Steve, trò sẽ giúp cô tìm ra sinh vật nhỏ đáng thương kia chứ?"
Steve ngồi thẳng người trên ghế của mình, vẻ mặt rạng rỡ lên. "Được ạ", cậu nói, "Giờ mọi người yên lặng nhé!"
Trong sự yên lặng, Steve cúi đầu, ngập ngừng trong chốc lát rồi chỉ chậm về phía thùng đựng giấy rác.
"Nó ở ngay kia!" Steve nói một cách tự hào. "Con có thể nghe thấy nó!"
Và cậu đã đúng, một chú chuột nhỏ màu xám đang sợ hãi tìm chỗ chui ra khỏi thùng rác. Nhưng nó đã bị phát hiện bởi cậu học trò nhỏ Steve Morris, người được tạo hóa ban cho đôi tai rất thính để đền bù cho khiến khuyết của đôi mắt từ khi sinh ra. Cả lớp quay trở lại bài học. Và chú chuột nhỏ đã trở thành một con vật đem lại may mắn. Trong trái tim của cậu bé Steve, với đôi mắt không thể nhìn, một niềm kiêu hãnh đã được sinh ra... và niềm kiêu hãnh đó vẫn luôn nằm trong cậu. Sau sự việc đó, cô Beneduci vẫn tiếp tục khuyến khích một tài năng mà hiện giờ cả thế giới đều biết đến và khâm phục, cô luôn khiến Steve nhớ về cái lần mà cậu đã phát hiện ra chú chuột nhỏ màu xám sống trong thùng giấy vụn... một cách tình cờ?
Cuối cùng, đôi tai kỳ diệu của Steve Morris đã mang lại cho nền âm nhạc những điều đáng tự hào... một ca sỹ-nhà soạn nhạc-nhạc sỹ-nhà sản xuất với 5 giải Grammy, 17 giải vàng cho các ca khúc đơn, 4 giải vàng cho các album, và 4 giải bạch kim cho các đĩa thu âm khác. Bởi vì, đã từng có một lần, tiếng kêu của một chú chuột nhỏ màu xám... đã mang đến cho một cậu bé sự tự tin vào thứ mà tạo hóa đã ban tặng cho cậu. Và Steve Morris, từ khi lên mười... với đôi tai kỳ diệu được ban tặng... đã được biết đến với cái tên Stevie Wonder bé nhỏ.
Các thầy cô giáo của chúng ta không những đem lại cho ta kiến thức, mà họ còn nuôi dưỡng tâm hồn, họ có thể nhìn thấy những điểm sáng trong nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn bạn, thậm chí khi mà cả chính bạn cũng chưa nhận ra.
Steve Morris không phải là một cậu bé bình thường. Nhưng khi bạn lên 9, nếu là Steve Morris, bạn chỉ mong muốn mình được "bình thường" như những đứa trẻ khác. Steve sinh ra tại thành phố Saginaw, bang Michigan (Mỹ). Khi còn nhỏ, gia đình cậu đã chuyển tới sống ở Detroit, trong một căn hộ nhỏ nằm trên phố Hastings.
Trong số những người Steve đã từng gặp, có một người phụ nữ luôn có mặt trong tiềm thức của cậu. Một người phụ nữ đã giúp đỡ cậu, mang lại cho cậu dũng khí để trở nên phi thường. Đó là cô giáo tiểu học của Steve - cô Beneduci. Dĩ nhiên cô Beneduci là một người thông minh, cô biết rằng chỉ dùng lời nói với một cậu bé 9 tuổi là không đủ. Vì thế, cô đã nắm lấy một cơ hội đặc biệt, cuộc giải cứu cho một chú chuột xám nhỏ, và nhờ đó Steve nhận ra niềm kiêu hãnh lớn nhất của mình, tiếng gọi của cuộc sống. Câu chuyện xảy ra trong một lớp học nhỏ ở Detroit... Cô Beneduci nhắc các học sinh ổn định trật tự. "Này này, Jesse! Annette! Các em ngồi trật tự nào... hôm nay chúng ta sẽ học môn lịch sử...". Những cô cậu học trò nhỏ ngồi vặn vẹo tại chỗ, nén những lầm rầm như những tù nhân nhỏ tuổi đang muốn được thả tự do.
"Cô biết là các trò muốn ra ngoài kia chơi hơn", cô Beneduci nói. "Hôm nay là một ngày đẹp trời. Nhưng nếu các trò chẳng học được gì trong cuộc sống, thì tất cả những gì các trò biết làm sẽ chỉ là chơi mà thôi!"
Cô nở một nụ cười đồng cảm với lũ học sinh. Cậu học trò nhỏ Steve Morris vẫn ngồi yên lặng.
"Amy", cô Beneduci hỏi, "Abraham Lincoln là ai?"
Amy nhìn chằm chằm xuống bàn cô của cô bé. "Ừm... ông ấy, ừm, có râu quai nón."
Cả lớp cười ồ lên. "Steve Morris?" cô giáo gọi. "Cũng câu hỏi trên."
"Ông ấy là tổng thống thứ 16 của Mỹ", cậu bé trả lời một cách rõ ràng, trôi chảy.
Cả lớp lại yên lặng một thoáng. Vấn đề của Steve không phải là những câu trả lời. Cậu có thể trả lời tất cả các câu hỏi của cô. Trên thực tế, Steve Morris còn có một năng khiếu đáng chú ý hơn nhiều. Nhưng việc trả lời được các câu hỏi sẽ chẳng có ý nghĩa gì, trừ phi tự Steve nhận ra năng khiếu của cậu thực sự quan trọng như thế nào.
"Được rồi", cô Beneduci tiếp tục. "Abraham Lincoln là tổng thống thứ 16 của chúng ta. Ông là tổng thống trong thời kỳ Nội Chiến--" Cô dừng lại, như thể cô đang lắng nghe một thứ gì đó.
"Cái gì vậy?" cô giáo hỏi, gần như cô tự hỏi mình. "Ai đang gây ra tiếng gì thế?" Cả lớp lúng túng nhìn nhau. Steve vẫn ngồi im.
"Cô nghe thấy thứ gì đó đang cào... rất yếu ớt", cô Beneduci nói. "Nó như là... nghe như tiếng một con chuột vậy!"
Các cô bé hét toáng lên. Một vài cô bé nhảy lên ghế nhanh như chớp.
Bình tĩnh nào các trò", cô giáo nói. "Không có gì phải ầm lên thế. Steve, trò sẽ giúp cô tìm ra sinh vật nhỏ đáng thương kia chứ?"
Steve ngồi thẳng người trên ghế của mình, vẻ mặt rạng rỡ lên. "Được ạ", cậu nói, "Giờ mọi người yên lặng nhé!"
Trong sự yên lặng, Steve cúi đầu, ngập ngừng trong chốc lát rồi chỉ chậm về phía thùng đựng giấy rác.
"Nó ở ngay kia!" Steve nói một cách tự hào. "Con có thể nghe thấy nó!"
Và cậu đã đúng, một chú chuột nhỏ màu xám đang sợ hãi tìm chỗ chui ra khỏi thùng rác. Nhưng nó đã bị phát hiện bởi cậu học trò nhỏ Steve Morris, người được tạo hóa ban cho đôi tai rất thính để đền bù cho khiến khuyết của đôi mắt từ khi sinh ra. Cả lớp quay trở lại bài học. Và chú chuột nhỏ đã trở thành một con vật đem lại may mắn. Trong trái tim của cậu bé Steve, với đôi mắt không thể nhìn, một niềm kiêu hãnh đã được sinh ra... và niềm kiêu hãnh đó vẫn luôn nằm trong cậu. Sau sự việc đó, cô Beneduci vẫn tiếp tục khuyến khích một tài năng mà hiện giờ cả thế giới đều biết đến và khâm phục, cô luôn khiến Steve nhớ về cái lần mà cậu đã phát hiện ra chú chuột nhỏ màu xám sống trong thùng giấy vụn... một cách tình cờ?
Cuối cùng, đôi tai kỳ diệu của Steve Morris đã mang lại cho nền âm nhạc những điều đáng tự hào... một ca sỹ-nhà soạn nhạc-nhạc sỹ-nhà sản xuất với 5 giải Grammy, 17 giải vàng cho các ca khúc đơn, 4 giải vàng cho các album, và 4 giải bạch kim cho các đĩa thu âm khác. Bởi vì, đã từng có một lần, tiếng kêu của một chú chuột nhỏ màu xám... đã mang đến cho một cậu bé sự tự tin vào thứ mà tạo hóa đã ban tặng cho cậu. Và Steve Morris, từ khi lên mười... với đôi tai kỳ diệu được ban tặng... đã được biết đến với cái tên Stevie Wonder bé nhỏ.
Stevie Wonder (born Stevland Hardaway Judkins on May 13, 1950; name later changed to Stevland Hardaway Morris) is an American singer-songwriter, multi-instrumentalist and record producer. Blind from birth, Wonder signed with Tamla Records at the age of eleven and continues to perform and record for the label. He has recorded more than thirty U.S. top ten hits and won twenty-two Grammy Awards, the most ever won by a male solo artist. On December 1, 2009, he was named a UN Messenger of Peace.
Click here for more information about Stevie Wonder
0 comments: